Tin Tuc TNTT GX TRUNG CHANH
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Latest topics
» Những câu đố vui!!!!(mời zô giải đáp)
Những câu chuyện ý nghĩa EmptySun Feb 26, 2012 10:37 pm by 10_secondz

» [Giao Lưu]Nơi Bạn Để Lại Tên Tuổi
Những câu chuyện ý nghĩa EmptyFri Nov 18, 2011 11:29 pm by dacnguyen

» Một số thông tin cơ bản về Đoàn TNTT Trung Chánh
Những câu chuyện ý nghĩa EmptyFri Nov 18, 2011 3:00 pm by dacnguyen

» TLBB server private mở ngày 27/2 đây !
Những câu chuyện ý nghĩa EmptySun Feb 27, 2011 4:16 pm by Barvn.com

» ẢNH ĐỨC GIÊSU
Những câu chuyện ý nghĩa EmptyThu Jan 13, 2011 10:06 am by gianggiangonline

» [Hình Ảnh]Sa Mạc Vươn Lên 43
Những câu chuyện ý nghĩa EmptyTue Nov 30, 2010 8:32 pm by bich hanh

» 10 NHÀ THỜ ĐẸP NHẤT THẾ GIỚI ( P2 )
Những câu chuyện ý nghĩa EmptyMon Nov 29, 2010 10:05 pm by HT47

» 10 NHÀ THỜ ĐẸP NHẤT THẾ GIỚI ( P1 )
Những câu chuyện ý nghĩa EmptyMon Nov 29, 2010 10:03 pm by HT47

» TỰ HÀO CON CHÁU CÁC THÁNH TỬ ĐẠO VIỆT NAM .
Những câu chuyện ý nghĩa EmptyMon Nov 29, 2010 12:58 pm by HT47

May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  

Calendar Calendar

Poll
Đăng Nhập

Quên mật khẩu


Những câu chuyện ý nghĩa

2 posters

Go down

Những câu chuyện ý nghĩa Empty Những câu chuyện ý nghĩa

Bài gửi by HoangAnh_koolboy Thu Jul 29, 2010 3:34 pm

CHÚ CHÓ MAY MẮN
Mary có nuôi một chú chó tên là May Mắn. Cô bé đã xin chú chó này từ nhà một người bạn, ngay khi May Mắn mới được sinh ra. Ngay cả cái tên May Mắn cũng do Mary đặt. Và tất nhiên, May Mắn trở thành người bạn thân thiết nhất của Mary.

May Mắn có một sở thích rất lạ. Bất kỳ ai đến nhà chơi, gia đình Mary cũng phải dặn họ cài thật kỹ túi xách. Vì nếu để túi mở, Lucky sẽ tự "lục" xem có món nào nó thích nhất và... lấy đi luôn.

Nhưng tất nhiên là có những người quên khuấy. Thế là khi chuẩn bị ra về, họ phát hiện ra cái túi bị lục tung và thứ gì đó biến mất. Bố mẹ sẽ gọi Mary. Mary sẽ chạy đến chỗ hộp đồ chơi của May Mắn ở dưới tầng hầm, và chắc chắn là món đồ đã được xếp ở đó gọn ghẽ cùng với những món đồ chơi mà May Mắn yêu quý nhất.

Năm Mary 14 tuổi, cô bé bị chẩn đoán là có vấn đề về dạ dày rất nghiêm trọng. Bác sĩ cho rằng phải phẫu thuật ít nhất 2 lần, và phải theo dõi dài hạn. Mary và bố mẹ đều lo lắng.


Ca phẫu thuật khó hơn các bác sĩ dự đoán, Mary phải nằm viện đến hơn 2 tuần. Mỗi tối, bố hoặc mẹ Mary sẽ dẫn May Mắn đi dạo, nhưng chú chó nhỏ cứ gục đầu xuống ủ rũ, rên ư ử và trông rất khổ sở.

Cuối cùng cũng đến ngày Mary được xuất viện. Về đến nhà, cô bé quá mệt mỏi, đến nỗi không leo nổi cầu thang để lên phòng mình. Bố mẹ đành lấy gối xuống đặt ở ghế đệm lớn trong phòng khách cho con gái nằm tạm.

May Mắn cứ đứng đó, nhìn Mary. Mary không gọi được, chỉ vẫy vẫy tay, nhưng May Mắn không lại gần. Điều này làm Mary rất buồn, nhưng vì quá mệt, nên cô bé nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Gần sáng, Mary tỉnh dậy. Cô không hiểu được đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là không cử động được, bởi vì người nặng trịch và rất nóng. Lúc đầu, Mary hoảng hốt. Nhưng cô bé trấn tĩnh lại ngay, thậm chí còn mỉm cười khi nhận ra "vấn đề". Khắp xung quanh và trên người cô bé là những "báu vật" mà May Mắn có được: những khúc xương bằng cao su, quả bóng nhựa, tấm thảm, đồ chơi hình con cá bằng nhựa dẻo... Tất cả "kho báu" của May Mắn đều ở đó.

Khi Mary ngủ, chú chó đã đi lại rất nhiều lần giữa tầng hầm và phòng khách, mang tất cả những gì mình yêu quý nhất tới cho cô bạn thân thiết nhất của mình. May Mắn đã bao trùm Mary không chỉ bằng "kho báu đồ chơi", mà còn bằng tất cả sự yêu thương của nó.

Mary và May Mắn vẫn luôn là bạn thân. Đôi bạn vẫn đi dạo cùng nhau mỗi tối. Đã 12 năm trôi qua kể từ hồi đó và Mary vẫn khoẻ mạnh, dạ dày của cô không hề bị biến chứng một chút gì. Đến các bác sĩ cũng ngạc nhiên về sự bình phục và sức khoẻ của cô.

Còn May Mắn?
Chú chó vẫn giữ thói quen lấy những món đồ mình thích và giấu vào hộp đồ chơi ở tầng hầm. Nhưng chắc chắn Mary mới là "kho báu" lớn nhất của nó.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------
TỚ THẬT SỰ XIN LỖI CẬU
Trông tai cậu ta kỳ dị quá! - Một cô gái nói to, cố tình cho tôi nghe thấy.
Đó là ngày đầu tiên tôi đi học ở trường mới. Tôi tiếp tục bước, giả vờ không nghe thấy gì hết.
- Này, nghe thấy đấy chứ, hả đồ kỳ quái! - Vẫn cô gái đó hét lên. Tôi tiếp tục bước, trong khi nhóm con gái đó cười khúc khích với nhau.
Tôi chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh nam, đứng dựa lưng vào tường. Bốn năm trước, tôi bị bệnh ở tai và phải phẫu thuật. Kể từ hồi đó, tai trái của tôi có vẻ dựng lên một cách hơi dị thường.
Tôi dồn hết sức mạnh của một thằng con trai để giữ cho mình không khóc. Nhưng không thể không cảm thấy nhức nhối trong lồng ngực.
Mặc kệ chuông reo, tôi vẫn chờ cho đến khi không còn nghe tiếng ai ở ngoài hành lang, thì mới chạy vào lớp.
Cô giáo ngừng giảng bài và chỉ tôi ngồi xuống một chỗ trống ở bàn cuối. Ngồi cạnh đó chính là cô gái lúc nãy đã hét trêu tôi ngoài sân trường.
Tôi ngồi xuống và nhìn thẳng lên bảng.
- Này! - Tôi nghe tiếng gọi từ bên trái.
Khi quay đầu sang, tôi thấy cô ta đang giơ ra hình vẽ một con gia tinh với đôi tai vểnh dựng lên. Cứ thỉnh thoảng cô ta lại vẫy vẫy tờ giấy, nhưng tôi không nhìn về phía đó nữa.
- Kỳ dị! - Thỉnh thoảng tôi lại nghe cô ta thì thầm.


Rồi hết sức bất ngờ, những lời thì thầm... im bặt. Vì tò mò, tôi từ từ quay sang. “Kẻ thù” của tôi lúc này đang cực kỳ lúng túng với một vệt máu đang chảy dài trên bắp chân. Chiếc váy đồng phục cũng dính một chút máu. Khi thấy tôi đang nhìn, cô ta sững lại, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Vài phút sau, chuông reo và học sinh bắt đầu rời khỏi lớp. Cô bạn ngồi yên ở chỗ của mình, đợi mọi người đi hết. Khi tôi đứng lên, trông cô ấy rất khiếp sợ. Có lẽ cô ấy nghĩ rằng tôi sẽ la toáng lên, như cô ấy lúc ngoài sân trường. Nhưng tôi cởi chiếc áo sơmi cũ màu đỏ của mình và đặt lên bàn.
- Lấy cái này mà quấn ngang hông. Trong túi còn có khăn giấy nữa đấy! - Tôi bảo.
Tôi rời khỏi bàn và đứng ở cửa để đảm bảo không ai chạy vào lớp trong lúc cô bạn “sửa soạn”. Vài phút sau, cô ấy đi ra với đôi chân đã được lau sạch, và chiếc áo sơmi đỏ của tôi quấn ngang hông. Cô ấy không nói gì, chỉ cúi đầu đi dọc theo hành lang để tới phòng vệ sinh nữ.
Hôm sau, bước vào lớp, tôi thấy cô bạn hôm trước đã tới. Khi tôi ngồi vào bàn, tôi thấy hai chiếc áo được gấp gọn, đặt ở chỗ tôi: một là chiếc màu đỏ của tôi và một chiếc áo khoác màu xanh.
- Tại sao lại có hẳn hai chiếc áo ở đây? - Tôi hỏi cô ấy.
- Chiếc áo đỏ của cậu, tớ đã giặt rồi, còn chiếc màu xanh tớ đã mua thêm. Trời lạnh lắm, đôi khi cũng cần mặc áo khoác.
Cô ấy chỉ nói thế.
Buổi tối về nhà, tôi mới phát hiện ra rằng chiếc áo khoác xanh là áo có mũ, và trong túi của nó có một mảnh giấy, viết: "Tớ cố tình mua áo có mũ. Để nếu có bao giờ cậu gặp phải những người bạn vô ý và ngốc nghếch như tớ nữa, cậu có thể đội mũ lên và trông cậu sẽ hoàn toàn bình thường và rất dễ thương. Cảm ơn sự thấu hiểu và cảm thông của cậu. Tớ thật sự xin lỗi cậu".

--------------------------------------------------------------------------------------------------------
ÔNG GIÀ TUYẾT KHÔNG HỀ QUÊN
Hồi tôi còn nhỏ, bố tôi làm việc tại một nhà máy làm bánh kẹo. Dịp Giáng Sinh năm đó, tất cả các nhân viên và gia đình họ đều được mời tới dự tiệc ở nhà máy. Người chủ "tài trợ" thức ăn, trang trí phòng tiệc, tổ chức những trò giải trí, bao gồm cả một người hoá trang thành ông già Tuyết. Tuy nhiên, các công nhân phải tự mang theo quà đã gói sẵn cho các con mình - có mấy đứa con đi theo thì mang chừng đó quà. Những món quà đó được đặt dưới gốc cây thông trong phòng tiệc khổng lồ của nhà máy.

Cả gia đình tôi tới dự tiệc - tức là bố mẹ, tôi, cùng với 4 anh chị em nữa. Tất cả 5 anh chị em chúng tôi đều cực kỳ hào hứng.

Thức ăn rất ngon, những trò chơi thật vui, và bây giờ chúng tôi chỉ còn đợi được ông già Tuyết gọi tên nhận quà nữa thôi là hoàn hảo.

Mỗi lần "chú tuần lộc" đưa cho ông già Tuyết một món quà, chúng tôi đều nín thở hy vọng tên mình sẽ được đọc lên. Từng đứa trẻ đi lên phía sân khấu để nhận quà của ông già Tuyết, rồi hối hả chạy về phía bố mẹ để được mở ra xem quà là gì. Tiếng giấy gói sột soạt hoà lẫn với tiếng reo thích thú khi những hộp quà lần lượt được mở ra.



Chẳng bao lâu thì thực tế dường như trở nên rất rõ ràng rằng ông già Tuyết đã quên mất mấy anh chị em tôi. Tuy cố nuôi dưỡng ý nghĩ rằng có thể chúng tôi không đủ ngoan để được nhận quà nhằm tránh đi cái thực tế "bị-bỏ-quên", nhưng tôi vẫn ngóng đầu lên hy vọng cho đến khi món quà cuối cùng được ông già Tuyết cầm, đọc tên và cô bé ngay phía trước tôi chạy lên nhận.

Trông bố mẹ tôi lúc đó rất khổ sở, và bố mẹ hỏi chúng tôi có đồng ý đi về nhà luôn không. Mặt cúi gằm và trái tim thì buồn bã, tôi cùng mấy anh chị em bắt đầu mặc áo khoác.
- Ơ - Bỗng tôi kêu lên - Ông già Tuyết đang tới bàn của chúng ta!
Đúng là thế! Ông già Tuyết đã đứng ngay bên cạnh bàn chúng tôi và giơ ra 5 chiếc tất lớn màu da cam. Trong mỗi chiếc tất đều có mấy quả cam, táo, hạt dẻ và những món đồ chơi nho nhỏ nữa.
Ông già Tuyết đưa cho mỗi đứa chúng tôi một chiếc tất rồi cười to với chúng tôi trước khi quay trở lại sân khấu: "Chúc mừng Giáng Sinh! Ho Ho Ho!".
Tôi cảm thấy mình thật đặc biệt. Ông già Tuyết đã tới tận bàn chúng tôi! Ông ấy đã không quên chúng tôi và cũng không cho rằng chúng tôi quá hư nên không xứng đáng được nhận quà!
- Ông già Tuyết có quên chúng ta đâu! - Cậu em út của tôi reo lên sung sướng.

Nhiều năm sau, tôi được biết rằng bố mẹ tôi đã không có đủ tiền để mua quà đặt dưới cây thông năm ấy. Nhưng bằng một cách kỳ diệu nào đó, ông già Tuyết đã nhận ra trong phòng tiệc khổng lồ những đứa trẻ chưa được nhận quà, và có được những 5 chiếc tất đầy ắp kia bằng một phép màu nào đó. Khi biết được sự thật là trên đời này không có ông già Tuyết, tôi vẫn biết ơn ông già Tuyết vô danh nọ, sự nâng đỡ thầm lặng và màu nhiệm ấy đã giúp những đứa trẻ chúng tôi có được một đêm Giáng sinh trọn vẹn, không gợn chút buồn tủi.

Bất kỳ ai cũng có thể trở thành ông già Noel bằng đôi mắt thấu hiểu hơn, trái tim mở rộng trước hoàn cảnh của những người xung quanh mình.


________________________________________HẾT_______________________________________________
HoangAnh_koolboy
HoangAnh_koolboy
Đậu Xanh
Đậu Xanh

Tổng số bài gửi : 58
LEVEL LEVEL : 21
Join date : 01/07/2010
Age : 27
Đến từ : Trung Chánh

Về Đầu Trang Go down

Những câu chuyện ý nghĩa Empty Re: Những câu chuyện ý nghĩa

Bài gửi by HoangAnh_koolboy Thu Jul 29, 2010 3:41 pm

mấy bạn chịu khó đọc đi hay lắm đó Very Happy Very Happy
HoangAnh_koolboy
HoangAnh_koolboy
Đậu Xanh
Đậu Xanh

Tổng số bài gửi : 58
LEVEL LEVEL : 21
Join date : 01/07/2010
Age : 27
Đến từ : Trung Chánh

Về Đầu Trang Go down

Những câu chuyện ý nghĩa Empty Re: Những câu chuyện ý nghĩa

Bài gửi by tepscoutq12 Thu Jul 29, 2010 3:55 pm

hjhj, các câu truyện trên rất ý nghyã, rất hay.
hjhj, tks h,anh vì đã post các bài này lên để mọi ng` có thể đọc và hiểu đc, hjhj Very Happy
tepscoutq12
tepscoutq12
Đậu Xanh
Đậu Xanh

Tổng số bài gửi : 82
LEVEL LEVEL : 6
Join date : 01/07/2010
Age : 27
Đến từ : viet nam

Về Đầu Trang Go down

Những câu chuyện ý nghĩa Empty Re: Những câu chuyện ý nghĩa

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết